Gió hoang lang thang. ChiềuẨn mình trong cỏ rốiTrống vắng một trời yêuTiễn ngày qua rất vộiTách cà phê uống dởƯớt vệt màu thuỷ tinhHằn lên trang thư trắngKhiến lời thương giật mìnhCó ai đang lặng thinhMắt đẫm theo màu láTách cà phê biết hờnNgậm một chiều bóng ngảQuán quen thành quán lạKhông ai nhận ra mìnhCúi mặt mời cỏ đắngCạn một thời nữ sinhNăm xưa em tóc ngắnThích cà phê không đườngNăm nay em thắt bímSao tách mời vẫn suông?
Mát mẻ.